Chương 157

Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

5.280 chữ

10-12-2022

Nhìn nguyên liệu đã chuẩn bị xong, Ngọc Lan có chút thở phào.

Nàng quay người đi ra nhà trước báo khách hàng đồ ăn đã xong chuẩn bị đưa lên để tiểu nhị dọn dẹp trà nước đã phục vụ.

Hiểu Linh ban nãy nhìn qua, một bàn ngồi tám người, tổng cộng có năm mươi sáu người.

Cô quyết định “chơi lớn” chọn lấy bảy chiếc mẹt rửa sạch, lót thêm lớp lá chuối bên dưới rồi để mọi người sắp đồ lên đó, đúng với phong điệu bún đậu mẹt.

Đáng tiếc thời gian chuẩn bị quá ngắn, nếu không mẹt đồ ăn này chắc chắn phải có thêm lòng dồi mới đủ vị.

Bún, đậu, thịt, giò chả, rau củ luộc, rau sống đủ cho tám người ăn, thêm một đĩa ớt và chanh cắt sẵn để điều vị được xếp đặt lên mẹt.

Mỗi người một bát nước chấm, đổ thêm lớp dầu nóng bên trên được mang ra cùng lúc.

Ngọc Lan đứng một bên niềm nở giới thiệu:

- Thưa khách nhân, đây làm món ăn đặc biệt của quán được phục vụ hôm nay dành riêng cho quý vị.

Món ăn dân dã bún đậu mắm tôm này hi vọng sẽ được mọi người yêu mến.

Mọi người có thể tùy ý điều chỉnh lại nước chấm của mình với ớt và chanh.

Ai không ăn được mắm tôm vui lòng báo lại, bổn quán sẽ phục vụ nước mắm.

Cách ăn cũng vô cùng đơn giản, mọi người tùy ý kết hợp bún với các thành phần là được.

Chúc quý khách ngon miệng.

Hiểu Linh chỉ đạo trong bếp mang đồ lên xong cũng lại gần quầy của Ngọc Lan đứng theo dõi tình hình.

Mọi người ban đầu cũng có chút rụt rè điều chỉnh lại bát mắm của mình rồi dần dần nhiệt tình ăn uống.

Tiếng động bát đũa dưới nhà thu hút sự chú ý của mấy vị khách trên lầu.

Người ở vị trí chủ vị có chút ngạc nhiên hỏi:

- Bọn họ đã phục vụ đồ ăn rồi?

Người hộ vệ gần cửa nhất đứng ngó ra rồi vào bẩm;

- Thưa Quan gia, họ phục vụ đồ ăn lên rồi.

Ta thấy họ đặt hẳn một mẹt đồ ăn lên bàn.

Quân lính có vẻ ăn rất ngon.

Vị kia trầm ngâm gật đầu:

- Vậy à..

quán cũng nhanh đấy.

Ngươi xuống nhìn coi họ cho quân ăn gì, đừng để một lát lại không thể lên đường.

Người hộ vệ lĩnh mệnh đi xuống xem xét.

Ngọc Lan vừa nhìn thấy nàng thì lại gần hỏi:

- Khách nhân cần thứ gì xin cứ phân phó.

Người kia đáp:

- Không có gì.

Chủ nhân phân phó ta xuống nhìn xem hạ nhân ăn thứ gì mà thôi.

Ngọc Lan mỉm cười:

- Là ăn bún đậu mắm tôm.

Ngài có thể tới các bàn kiểm tra.

Đồ ăn đều là mới chế biến tức thì.

Người hộ vệ gật đầu, nhìn một lượt rồi đi tới một bàn nơi có cấp dưới trực tiếp của nàng ta đang ngồi.

Vừa thấy chỉ huy, người quân nhân kia liền đứng dậy nhường chỗ:

- Chỉ huy..

ngài ăn thử.

Đồ ăn đều rất tươi mới.

Ngài chấm tạm vào bát của tiểu nhân đi.

Đậu mới rán rất nóng, ngài cẩn thận chút.

Ăn thật sự rất ngon, không dừng được

Người hộ vệ lưỡng lự vài giây rồi cũng theo chỉ dẫn của cấp dưới gắp đồ ăn.

Mọi thứ ở đây nàng đương nhiên nhận biết, chỉ là chưa từng kết hợp chúng ăn cùng với nhau mà thôi.

Đâu thể đến mức ngon không dừng được chứ.

Và nàng thật sự không ngờ chúng lại hợp nhau đến vậy.

Bún lạnh mềm kết hợp với đậu nóng giòn, thêm sự dai ngọt của thịt và chút ngấy của giò chả rán.

Vị mắm tôm vô cùng đặc trưng là điểm nhấn chính cho món ăn.

Sau đó thì giải ngán bằng ít rau củ rồi lại bắt đầu một chu trình mới.

Nàng ăn vài đũa rồi nhường lại vị trí cho cấp dưới:

- Ta phải lên báo cáo cho chủ nhân, các ngươi ăn đi.

Nói rồi, nàng vội vã trở về bẩm báo.

Thật sự nếu không phải đang mang công vụ trong người, nàng cũng sẵn sàng ngồi ăn đến no món ăn đơn giản này.

Cánh cửa vừa mở ra.

Vị tiểu chủ nhân đã hỏi:

- Sao rồi.

Ta nghe bên ngoài mọi người rất hồ hởi.

Món ăn ngon đến vậy sao?

Người hộ vệ thành thật báo cáo lại mọi thứ, cả những cảm nhận của bản thân khi thử món ăn đó.

Nói một chút nhưng đã gợi lên hứng thú ăn uống của tiểu chủ nhân rồi.

Nàng quay sang mẫu thân nói:

- Mẫu thân, chúng ta ăn thử một chút được không?

Lý Chiêu liếc nhìn đứa con gái từ nhỏ sống trong nhung lụa đột nhiên muốn ăn món ăn đơn giản kia thì có chút ngạc nhiên.

Nhưng bà thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát nên đồng ý:

- Vậy kêu chủ quán mang thêm hai bàn lên đây đi.

Chúng ta ăn, các ngươi cũng ăn.

Người hộ vệ nghe thấy lập tức đi làm.

Nàng có chút lo lắng cửa hàng không còn đồ sau khi phục vụ hết cho hạ nhân bên dưới.

Vừa nhìn thấy Ngọc Lan, nàng liền nói;

- Chủ nhân ta muốn ăn thử món ăn này.

Cửa hàng còn đồ ăn chứ? Chuẩn bị thêm cho chúng ta năm suất trên kia.

Ngọc Lan vừa mừng vừa lo hỏi:

- Đồ ăn này rất đơn giản, ta có chút sợ không hợp khẩu vị của các quý nhân.

Hiểu Linh khẽ cầm lấy cánh tay Ngọc Lan ngăn cản.

Nàng cười đáp:

- Đồ ăn sẽ phục vụ ngay lập tức.

Ngài có thể yên tâm.

Người hộ vệ gật gật đầu rồi quay về nhã gian.

Hiểu Linh tự tin nói với Ngọc Lan:

- Tỷ quá lo xa rồi.

Món ăn này đơn giản nên muốn chê thật sự cũng rất khó.

Mấy quý nhân kia có lẽ ăn món sơn hào hải vị quá nhiều rồi nên đột nhiên có chút tò mò về món ăn này thôi.

Tỷ cứ thoải mái phục vụ là được.

À… tiện thể đồ ăn đang còn, tỷ cũng thử một chút.

Món ăn này có thể trở thành món ăn trưa được đấy.

Một lát ta ghi lại cho tỷ thêm vài món bún để thay đổi thực đơn.

Món ăn với bún không chỉ có bún nước, còn có bún trộn, bún chả, bún cá chấm..

rất nhiều…

Ngọc Lan vui mừng ra mặt đáp:

- Tốt..

tốt..

tốt..

ta phải cảm ơn muội thế nào mới đủ đây.

Ta sẽ báo lại với gia chủ về các món ăn của muội.

Sẽ không để muội thiệt được.

Hiểu Linh vỗ vỗ vai Ngọc Lan đáp:

- Cứ phục vụ hết mấy quý nhân ở đây xong đi rồi chúng ta tính..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!